Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

Gửi người tôi yêu




Em thương nhớ!
Anh cũng không biết tại sao anh lại không đủ can đảm để nói lên những điều mà anh muốn nói với em cả. Anh muốn nói rất rất nhiều với em nhưng khi gặp em thì anh không thể nói lên được. Đúng là ngốc mà.
Trần Văn Tương là ai chứ? Cũng chỉ là một người được sinh ra trong một gia đình nông thôn thôi mà. đúng không? Rất bình thường mà.



Hơn nữa khi yêu một người mà không dám nói với người ta. không dám thổ lộ cho người ta hiểu. thì đúng là quá bình thường mà. chẳng lẽ mình là con nha nghèo thi không đươược yêu sao? mình là con nhà nông thôn nên người ta không nhận lời sao? nghèo nên người ta chăng quan tâm sao? "NGHÈO" đâu phải la cái tội.

Thôi không nói nữa. nói ra chỉ thêm buồn tủi thôi.
Em!
Anh biết nói gì bây giờ. biết nói sao để em hiểu bây giờ????????????????...



Nhưng em ơi. Tình yêu nó có tội gì đâu. Giàu hay nghèo rui cung trở về với con số "0" mà. Tất cả chỉ là phù vân thôi mà. Cuộc đời rồi cũng trở về cát bụi thôi. chỉ có tình yêu là mãi mãi thôi. Anh biết anh với em chẳng xứng với nhau chút nào cả, không môn đăng hộ đối... Nhưng biết làm thế nào khi anh đã yêu em, biết làm thế nào khi mọi suy nghĩ đều dồn về em, biết làm thế nào vì mỗi lúc anh đều nhớ em...


những lúc không ở bên em anh lại muốn gặp em để nói lên trăm lần, ngàn lần câu "Anh yêu Em" nhưng khi gặp em thi miệng anh chẳng nói nên một câu nào.


Bây giờ là 3h sáng. anh ngồi mãi nhưng chăng biết nói như thế nào. Lúc chiều anh sang gặp em anh rất muốn ôm em và nói anh yêu em. nhưng anh không thể làm được như mình muốn, anh muốn nói rất nhiều với em, muốn nói rất nhiều, và lúc anh mời em đi hát Kara nhưng em không đi. anh rất buồn, nhưng biết làm thế nào khi lời mời của mình không xứng đáng được tôn trọng, không xứng đáng để người ta đáp lời. Anh không biết phải làm thế nào để hêt yêu em.

Anh yêu em!!!




Đây là những ca khúc mà mỗi lần anh nhớ em thì anh mở ra nghe. nó không làm cho anh đõ nhớ em. nhưng những ca khúc này đồng điệu với nhưng tam tư của anh. nhẹ nhàn nhưng sâu lăng, không khi nào mà anh hết yêu em.